Cổ Mộc Giưã Đời
tặng nhà văn Trần Kiêm
Đoàn
Cổ mộc ngàn năm giưã
nuí rừng
Nơi đầu ngọn sóng nước
sông hương
Chênh vênh mỏn đá kỳ
quan aỉ
Thoang thoảng mùi
huơng của bạch tùng
Cây đứng bao đời ai có
hay
Để rồi nghiệt ngã kẻ
săn cây
Yêu ai vui thú ra xâm
phạm
Lũ thợ đá thành kẻ tiếp
tay
Phá đá ngang nhiên
giưã cuộc đời
Nhựa trầm máu chảy
khóc than ôi
Hiên ngang sừng sững
trên mỏm đá
Cuộc sống tự do đã mất
rồi
Căm kẻ tham tàn cướp tự
do
Một đời thanh bạch mến
giang hồ
Trường Sơn đỉnh núi
bao hùng vĩ
Gió thổi vi vu hận mối
sầu
Cổ mộc kỳ danh Chu Hạo
Nhiên
Trung hoa nét họa chốn
thần tiên
Mà sao kẻ tục ngang
nhiên phá
Tính chuyện trăng hoa
giưã chốn trần
Cây qúy đưa về giưã thảo
viên
Độc tôn hoàng tử Bạch
Tùng Dương
Nam Hàn Nhật Bản nghe
tin lạ
Chúng kéo đi xem nhất
thảo nam
Đau đớn làm sao cây hết
thương
Sống trong tâng bốc
giưã đời thường
Không còn xây xát
trong mưa gió
Trầm chẳng cho hương
nhựa cạn dòng
Trồng cây ai dựng chốn
nhà thiền
Cửa Phật ta bà vốn tự
tâm
Cứ phaỉ đưa cây từ đỉnh
núi
Cho lòng Chư Phật thảm
buồn thêm.
28 .2. 2008
Cớ Sao U Minh Bạo Tàn?
Công an phong toả Giác
Minh
Cản ngăn Phật tử lòng
thành thiết tha
Bắc loa chõ thẳng vào
Chuà
Tuyên truyền thoá mạ uế
xù quê hương
Tiếng chuông bát nhã
thảm thương
Hai Thày đại diện lăn
quay giưã đường
Dùi cui tới tấp hãi
hùng
Đồng Tâm Thích Nữ trọng
thương thủng đầu
Việt Nam cộng sản cuối
muà
Vu Lan lễ hội nhạt
nhoà lệ rơi!
Kiểm tra hộ khẩu khắp
nơi
Đèn pha sáng rực đười
ươi lộng quyền
Chí Minh ngồi ké trong
đền
Đại Nam Quốc Tự vô thần
miả mai
Hận thù tôn giáo than
ôi!
Ngót gần thế kỷ ngậm
ngùi khổ đau
Đồng bào hải ngoại xót
xa
Nhìn về cố quốc sương
mù bao quanh
Oán hờn ngùn ngụt trời
xanh
Cớ sao chúng vẫn u
minh bạo tàn?
26.9.2010 Lu Hà
Con Sẽ Qua Sông
tặng Thày Thích Nguyên Tạng
Gió sớm mưa phùn vương
lá xuân
Bâng khuâng chạnh nhớ
bậc thiền môn
Úc Châu biển lạ miền
Nam cực
Đức Quốc chim bay tới
vấn an
Mượn cánh hải âu con
viếng thăm
Trùng dương biển rộng
đạp non ngàn
Đường xa dạm thẳm miền
duyên haỉ
Quảng Đức viện tu giữ
trí nhân
Thày đã nhận con trong
biển thơ
Nhờ người chăm sóc dệt
đường mơ
Luật đường đi trước
làm căn bản
Như bậc chân tu thạo
nước cờ
Thày khuyên con phải rũa
mài thêm
Ngữ pháp cho rành tiếng
Việt Nam
Ý tứ suy ra xem được đấy
Thơ hay Thày sẽ chẳng
quên con
Từ đó trở đi con cố
chuyên
Đọc nhiều nghiền ngẫm
bậc chân nhân
Tâm Quang giúp sức rèn
câu chữ
Nguyễn Khuyến Tú Xương
thủ pháp bàn
Đi lắm khổ nhiều có thế
thôi
Tuổi đời chín chắn ý
sâu cay
Nhu quyền chú lính đòi
theo học
Nó cũng qua sông Xuân
Diệu ơi.
Muá bút đường thơ thạo
lẽ đời
Tung hoành ngang dọc
chốn mù khơi
Thuyền thơ đầy ắp màu
trăng gió
Mà chẳng ai qua sóng vỗ
hoài
Chữ nghiã dạt dào thắm
biển sâu
Bi tình bi lụy với u sầu
Ta bà bể khổ đầy bươn
trải
Bến giác sang bờ tỉnh
giấc mơ.
1.3.2008 Lu Hà
Con Sẽ Trở Về
cảm tác thơ Trần
Trung Đạo
Con sẽ về đây với nuí
sông
Căn nhà yêu dấu cuả
tình thương
Bao nhiêu năm tháng
dài cay đắng
Dấu bóng người xưa dưới
nắng sương
Anh sẽ về đây với các
em
Với đàn cháu nhỏ cánh
chim non
Sông dài biển rộng nào
chia cắt
Lữ khách hồn đau với
nước non
Tôi sẽ về đây dưới
bóng cây
Chân cầu ghe nhỏ vẫn
còn đây
Mười lăm năm lẻ thuyền
xa bến
Mái tóc hương em những
tháng ngày
Ta sẽ về đây với máu
tim
Tình người viễn sứ chốn
xa xăm
Dù trong mưa bão bầm
gan ruột
Gánh nặng quê hương vẫn
ứ tràn
Ta sẽ về đây luống ngậm
ngùi
Lang thang buồn tuỉ
tháng ngày trôi
Bao nhiêu quằn quaị đời
khinh rẻ
Trả lại nhân sưng một
kiếp ngươì
Ta sẽ về đây trong nắng
mưa
Âm thầm đẫm áo bạc màu
xưa
Còn đâu u uất ngày xưa
đó
Trắng cả đời ta trắng
cả đầu
Năm tháng trôi qua mưa
oán hờn
Con chim thơ ấu rũ hồn
non
Đêm đen vùi dập tìm
nương náu
Rã cánh gốc dưà nơi
trú thân
Tôi sẽ tìm tôi dưới gốc
đa
Lom khom quét lá nhạt
chiều thu
Gom từng mảnh vỡ đời
dâu bể
Thả xuống thu bồn theo
biển xa
Nhắc lại làm chi bao
thảm thương
Đau lòng tôi lắm kẻ xa
hương
Hầm chông súng đạn còn
đâu đó
Đâm nát đời tôi mộng vấn
vương
Hãy trả cho ta ánh dịu
hiền
Mẹ cha tần tảo bóng
hoàng hôn
Quây quần ấm cúng
trong làng xóm
Hạnh phúc thanh bần
nuôi tuổi xuân
Trả lại cho dân ánh
trăng tròn
Anh cày chị cấy mạ lên
non
Yêu kiều diễm lệ miền
nam quốc
Chú Sáu bác Ba vẳng tiếng
đàn
Trả hết nợ xưa lũ bất
nhân
Tự do dân chủ của người
dân
Không còn đói khát
tiêu điều nưã
Vắng bóng công an vắng
bạo tàn
Nhân phẩm con người được
trọng coi
Sinh ra ai cũng được
làm ngươì
Sống bằng nhân hậu và
tài lực
Chẳng có ghen tuông chẳng
hẹp hòi
Hãy quẳng hết đi lý
thuyết xuông
Ba voi chủ nghiã mộng
hoang đường
Tuyên truyền ai nữa nồi
canh sáo
Vét mãi nuôi dân khỏi
đói lòng
Xoá bỏ hẳn đi những hận
thù
Ba đời con cháu hãy
buông tha
Ngụy quân điạ chủ đừng
bêu nưã
Tâm điạ hồng chuyên
bóng ác tà
Hõi kẻ gian manh lũ
sói già
Cả đời uồng máu chửa
no sao
Tham quyền cố vị dầy
mưu chước
Đầy xác thân cừu trôi
khổ đau
Hãy sống sao cho có thực
tài
Đừng không nói có tội
oan ai
Thay tên đổi họ còn
chia rẽ
Mua cái hư danh nhục
giống nòi
Hãy dẹp ngay cho lý luận
cùn
Giáo điều chủ nghiã cứ
ngân lên
Có ai yêu nước yêu đồng
chí
Mộng tưởng nông trang
đã sói mòn
Ta nguyện cầu mong đất
nước này
Cho nên thành thực viết
ra đây
Trở về muôn thuở hồn
dân tộc
Tha thứ bao dung chẳng
thiệt thòi
Ta sẽ trở về với cố
hương
Quê hương yêu dấu của
lòng con
Lớp già ngoan cố rồi đi
hết
Hy vọng tương lai sẽ
sáng dần
Hay lại rồi đây vẫn gắt
gao
Điên cuồng sói trẻ vẫn
còn gào
Như cha ông chúng truyền
tham vọng
Chủ nghiã máu dân uống
mãi sao?
Hãy quay về đi với nuí
sông
Vắt tay lên trán học
hiền lương
Lương tâm nhân bản hồn
non nước
Phúc để cho đời cho
cháu con.
Hãy trút bỏ đi tướng
tá lon
Học nghề lương thiện sống
tài năng
Đừng mang súng đạn và
quyền lực
Ôm mộng thiên đường cưỡng
đoạt dân
Trả hết cho dân hàng
giáo phẩm
Thánh đường thờ phụng
với chuà chiền
Tự do tôn giáo đừng
xuyên tạc
Khoác aó thày tu thẻ đảng
viên
Cái mặt trận ma hãy
xoá đi
Mượn lòng yêu nước bịp
lòng ngay
Tín ngưỡng không cần
màu chính trị
Trò hề quốc hội cũng
cho bay
Tổ quốc tang thương đã
đủ rồi
Nghèo nàn cơ cực chẳng
như ai
Hỏi đâu thế giới còn
nghèo đói
Như ở Việt nam đất nước
này ?
12.5. 2008 Lu Hà
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét