Ngày Giỗ Mẹ
Ngày giỗ mẹ thiu thiu giấc ngủ
Vạn trùng dương ai điếu mê man
Trong mơ rẽ sóng mây ngàn
Ba năm sầu biệt khóc than sen vàng
Tám lăm tuổi dịu dàng đài các
Điệu nghê thường khúc nhạc gần xa
Hiền hòa dưới ánh trăng ngà
Vội vàng thăm hỏi nhạt nhòa mẹ ơi!
Vẫy tay gọi mỉm cười an ủi
Cõi trần gian thui thủi quê người
Hương lòng một nhánh xa xôi
Cỗ bàn chẳng có sương rơi nghẹn ngào!
Con nhớ mẹ cù lao chín chữ
Viết bài thơ nhắn nhủ tặng đời
Sông Thao dào dạt một thời
Nhà tranh vách nứa ngược xuôi bến đò
Đôi quang gánh thì thào mẹ dặn
Chợ đường xa ngoan ngoãn ở nhà
Bát cơm rau muống canh cà
Muối vừng lạc béo ông bà thím cô
Hợp tác xã cảnh nghèo tầm tã
Tổ đổi công lã chã mồ hôi
Con khôn con lớn nên người
Âu Châu xứ xở lệ rơi đôi hàng!
27.2.2014 Lu Hà
Ai Hiểu Lòng Tôi
Ba thập kỷ qua tôi ở đâu
Nỗi niềm sao tỏ với trăng thâu
Lớn lên nước mắt dư dòng lệ
Bóng lẻ đêm khuya mộng ngẩn sầu
Mẹ bảo rằng Cha đã ra đi
Con người tệ bạc đoái hoài chi
Sương reo đầu ngõ tan hương gió
Lá rụng muà thu tiếng họa mi
Tôi vẫn hoài nghi bóng xế tà
Vì ai mình lại được sinh ra
Phải chăng Đức Chuá an bài sẵn
Hay kẻ vô tâm giữa ngã ba?....
Thu lại rồi thu năm tháng qua
Trải bao lá rụng gió đưa muà
Mà tôi vẫn bước trên hè phố
Thơ thẩn buồn thương lệ ướt nhòa....
Một bóng hình ai trong lãng quên
Nhạt nhoà khi tỏ lúc trăng lên
Phải chăng người ấy từng đau khổ
Góp lại cho nhau những giọt sầu.
Tôi biết lòng tôi rất nhớ người
Mà sao tôi chẳng nói nên lời
Thương yêu từng gọi hồn thơ dậy
Biền biệt bên tai chẳng thấy gì.
Tôi nhớ hoàng hôn lúc xế chiều
Tiếng ai như thể tiếng cô liêu
Chập chờn mưa gió người xưa gọi
Người ấy xưng Cha chẳng mến yêu
Giận hờn quày quả tôi im lặng
Tôi chốn Cha tôi mặn muối đời
Tôi giận Cha tôi thề không gặp
Mà lòng tôi lại nhớ mong người...
Tôi muốn nhưng mà tôi chẳng nói
Mấy lần tôi định gọi nhưng thôi
Tôi cố quên đi mà chẳng được
Trời ơi! Ai có hiểu lòng tôi
Chỉ có Cha tôi giọng n ão nề
Nhưng người biền biệt chẳng khi về
Người đi chẳng ngoái quay đầu lại
Gió lạnh đêm nay tối bốn bề
Tôi nhớ người sao thật hở trời
Đêm thu vằng vặc ánh trăng soi
Mà lòng tôi buốt như dao cắt
Người đã sinh tôi ở cõi đời
Tôi ở Bắc Âu sứ Phần Lan
Mẹ con tôi muốn được yên thân
Cắt đường điện thoại vô âm tín
Tôi trốn Cha tôi giưã thế trần...
Người là máu thịt trong tâm tưởng
Cuả những buồn vui của nghĩ suy
Của bao tâm trạng tôi đang có
Dòng máu tổ tiên sinh tử quy
Tôi vẫn bần thần trong thổn thức
Bao lần tôi tự nhủ trong cơn say
Mà vẫn sợ rằng Mẹ bắt được
Cho đời thêm mặn gừng thêm cay
Tôi vẫn sống bên mọi cuộc đời
Vẫn yêu vẫn giận vẫn chơi vơi
Mỗi khi tết đến nhìn thiên hạ
Tôi biết hồn tôi vắng một người...
Người ấy hẳn là Cha của tôi
Mà sao không dám gọi tên người
Lòng tôi đâu có chai như đá
Tôi chỉ giận người có thế thôi
Người ấy ngày xưa bỏ rơi tôi
Bây giờ tôi lại bỏ rơi người
Quanh đi quẩn lại tôi trằn trọc
Ai bỏ rơi ai giưã cuộc đời?
Chẳng có gì đâu ai bỏ ai
Chẳng qua số phận phải chia ly
Nhưng vì tôi vẫn còn ương bướng
Tính nết cha con khổ thế này...
Đông lập Phần Lan tuyết rụng rồi
Lao xao gió lạnh thấm lòng tôi
Đứng bên cửa sổ tôi cầu nguyện
Đức Quốc vầng trăng hãy sáng soi...
Người ở phương xa có biết không
Mong tin người lắm nỗi xa thương
Chiếu nay gió lạnh sương nhiều quá
Ai biết thương ai nặng tấm lòng?...
20.10.2008 Lu Hà
Công Ơn Dưỡng Dục
chuyển thể thơ Huệ Thu: Công Cha Như Núi Thái Sơn
Cao vời vợi thiên thu vạn đại
Công ơn cha như núi Thái Sơn
Ngàn năm dào dạt nguồn cơn
Mà nay nhắc lại bồn chồn lòng tôi
Thuở mười tuổi một thời bi thiết
Theo đoàn người phiêu bạt vào Nam
Mẹ tôi tức tưởi âm thầm
Hai miền chia cắt tím bầm ruột gan
Kể từ đó lầm than chẳng dứt
Cuộc chiến tranh khốc liệt bạo tàn
Bắc quân xâm lược dã man
Thanh niên nam nữ muôn vàn khổ đau
Vào trận điạ xông pha khói lưả
Con thơ ngây cha đã đi xa
Thương con nước mắt nhạt nhoà
Tình cha yêu mẹ chan hoà núi sông
Đời con tạm thành công xứ lạ
Hưởng tự do dân chủ nơi đây
Tha hương giọt lệ đắng cay
Từng đêm thổn thức vơi đầy mẹ ơi!
Cha đã mất hồn người phảng phất
Quyền làm người thống thiết bao la
Vẫy vùng cánh trắng hải âu
Bốn muà hoa nở mái đầu xanh xanh
Mẹ sung sướng yến oanh thỏ thẻ
Đàn cháu con vui vẻ bình an
Giang sơn tiên tổ chưá chan
Khắc lên bài vị trăng ngàn sầu vương!
2.7.2012 Lu Hà
Giữ Trọn Lời Nguyền
viết tặng nhà Michelle Le
Một đàn con gái ngọc ngà
Chồn chân mỏi gối mẹ cha cố trèo
Vực sâu đồi núi cheo leo
Mãi sao chẳng thấy cu tèo bò ra?
Khen tay thợ đúc khéo là
Năm cô chằn chặn mặn mà khôi nguyên
Quyết tâm giữ chọn lời nguyền
Bàn thờ nhang khói tổ tiên giống nòi
Xôn xao ánh mắt nụ cười
Đăm chiêu tư lự nửa vời kìa ai?
Phen này chan chứa đêm dài
Hồng ân Thiên Chúa con trai ra đời?
Bao giờ có được mới thôi
Xếp hàng dắt díu chân trời xa xôi
Quản chi sóng gió biển khơi
Vững tay chèo chống lả lơi tự tình
Vẳng nghe khúc nhạc cầu kinh
Thiên thần cảm động lung linh giáo đường
Nến hương rạng rỡ tổ tông
Toàn gia hoan hỉ mâm hồng đào son.
20.12.2013 Lu Hà
Ngoại Ơi!
tặngThimyngoc Huynh
Trải gío bụi bao năm xa cách
Nay trở về thăm cánh đồng quê
Âm thầm ngoại vẫn ngóng trông
Niềm thương nổi nhớ vấn vương mãi hoài
Đời trôi nổi trần ai gió lộng
Chốn phong ba mộng tưởng tương lai
Ước mơ hạnh phúc tiền tài
Trăng suông buồn bã canh dài mưa chan
Ôi! Ngao nhán điêu tàn cảnh vật
Bụi cỏ lau chua chát đắng cay
Ra đi búi tóc chưa dày
Tứ tuần ngấp nghé tháng ngày sầu tư
Bên nấm mộ dãi dầu sương gío
Khói nhang tàn cổ độ trăng soi
Thiên đường Thiên Chúa xa xôi
Ngậm ngùi thương cảm cảnh đời lầm than
Nghe Cuốc Cuốc bần thần lạc lõng
Cánh nhạn kia bay bổng thinh không
Tấm thân tứ đại thê lương
Phong ba bão táp bụi hồng ngoại ơi!
Tôi thương ngoại cả đời lận đận
Cả bốn mùa khổ tận cam lai
Ngược xuôi bến bãi nương chài
Bát cơm manh áo u hoài mưa chan
Đường danh lợi gian nan lấp lối
Suốt bao năm chẳng đoái trông về
Bơ phờ mệt mỏi sơn khê
Cúi đầu lạy tã não nề xót xa !
Xúc cảm Thimyngọc Huynh về thăm nấm mộ bà ngoại
27.5.2013 Lu Hà
Nhắn Nhủ Nhờ Mây
Xa xa lơ lửng lưng trời
Cánh đồng vũ trụ tuyết dày như bông
Một đàn nhạn trắng bay ngang
Chạnh lòng man mác nhớ mong dạt dào
Gió đông thương cánh hoa đào
Dương trần cát bụi vật vờ bâng khuâng
Xót lòng phụ tử bao dung
Tuỉ dòng máu đỏ vấn vương bên đời
Ái hà bể khổ con ơi
Phải chăng duyên nợ kiếp này chẳng phai
Sinh ra trong cõi trần ai
Ta bà chìm nổi luân hồi chiêm bao
Qua cơn sóng lệ hoen trào
Nỗi lòng biển cả ai nào biết cho
Đứng bên cửa sổ âu sầu
Nhìn mây lãng đãng ngẩn ngơ sớm chiều
Thương cho giọt máu hồng đào
Phương trời xa lạ bây giờ ra sao
Chồng con sự thể rường nào
Đông xuân thu hạ bao điều lo toan
Tuổi thơ như trái đào non
Như tờ giấy trắng nhuộm đen nhuộm vàng
May ra duyên dáng tơ hồng
Công dung ngôn hạnh nối dòng cha ông
Giống nòi tiên tổ phương đông
Chẳng may gặp cảnh tha hương sói mòn
Văn minh vật chất bon chen
Đam mê vui thú sang hèn hơn thua
Quanh năm tất bật bơ phờ
Ganh đua thiên hạ nhà lầu xe hơi
Quê hương họ mạc xa vời
Nỗi lòng cố quốc một thời đi qua
Gái tơ rồi cũng lúc già
Xinh tươi hương sắc sớm chiều trôi nhanh
Để rồi than thở trời xanh
Trách mình phận bạc duyên tình hẩm hưu
Con ơi sao chẳng tìm cha
Khơi dòng huyết mạch mọi điều khôn ngoan
Trăm đường dạm nẻo trần gian
Chân trời lữ khách muôn phần gian nan
Cuộc đời đâu phải giản đơn
Có tiền có của thế nhân xem thường
Phất phơ điểm bạc mái sương
Đăm chiêu tư lự ngổn ngang rối bời
Hững hờ kià đám mây trôi
Như câm như điếc khoảng trời bay qua
Tâm tư nhờ cậy mây nào
Mang dòng phụ tử nhập vào hồn xa
22 tháng 11 năm 2008 Lu Hà
Nụ Cười Thiên Thu!
cảm tác thơ Thimyngoc Huynh: Nhớ Ngoại
Ngày mùng chín tháng tư âm lịch
Ngoại bỏ đi tĩnh mịch hư không
Khói hương nghi ngút cánh đồng
Lòng em tan nát nhớ thương vô cùng
Ngọc nhớ ngoại quê hương một thuở
Tự trách mình chữ hiếu xót xa
Lênh đênh biển cả sơn hà
Nhìn chòm mây bạc quê nhà chứa chan
Cả đời ngoại gian nan lận đận
Vì mưu sinh khổ tận cam lai
Long đong xuôi ngược trần ai
Nắng mưa tầm tã canh dài thở than
Thân cháu gái dặm ngàn quan ải
Đã ba năm trở lại về thăm
Sòng đời mệt mỏi não tâm
Hoang vu phần mộ ngoại nằm ở đâu?
Lần theo lối cỏ rầu u ám
Trái tim côi ảm đạm tháng tư
Bờ lau nức nở hát ru
Ve sầu rên rỉ vi vu gió lùa
Xin kính cẩn cúi đầu tưởng nhớ
Thắp nén nhang khói tỏa ngoại ơi!
Phiêu diêu thao thức mây trời
Phải chăng thấy cháu nụ cười thiên thu!
16.5.2013 Lu Hà
Tình Mẹ Con Nhà Ca Sĩ Lệ Hải
Mẹ hiền gội tóc cho con
Tình thương như nước trong nguồn chảy ra
Chứa chan lệ thủy sơn hà
Đất trời cảm động Hằng Nga động lòng
Xinh tươi hai đóa hoa hồng
Noel tạm vắng học đường về thăm
Nghẹn ngào mẫu tử tình thâm
Vẳng nghe thánh thót dương cầm phúc âm
Phòng văn thơm ngát hương trầm
Kim chi ngọc điệp thì thầm mẹ con
Bây giờ bé đã lớn khôn
Công lao dưỡng dục lệ tuôn đôi hàng
Mắt buồn lỡ bước sang ngang
Cành xuân cánh én dở dang lỡ làng
Bàn tay mềm mại nhẹ nhàng
Vuốt ve mái tóc dịu dàng thiết tha
Bình an yên ấm cảnh nhà
Niềm vui hạnh phúc nhạt nhòa nến nhang
Tết về cảnh mới sang trang
Hồng ân Thiên Chúa từng tràng pháo vang
19.12.2013 Lu Hà
Vui Lòng Tổ Tiên
tặng Lan Phương nhân ngày giỗ Bố
Xa Nam Định ông bà hương bái
Vào Nha Trang tê tái định cư
Bây giờ Bố lại đi xa
Một năm xa cách cả nhà trống chiêng
Ông Chim Yến linh thiêng trở lại
Bay trên đầu chẳng ngại đàn chay
Đỏ hoe mắt mẹ rớm cay
Mõ chùa lốc cốc vơi đầy lệ rơi!
Cõi vĩnh biệt xuống chơi hạ giới
Thăm cháu con bố vội về trời
Mẹ gìa nhanh quá bố ơi!
Đã thêm hai chắt nhỏ nhoi trong nhà
Cao vời vợi chuông chùa vang vọng
Tiếng cầu siêu thấm động cửu trùng
Giao thoa trời đất tưng bừng
Âm dương hoan hỉ vui mừng tổ tiên!
2.6.2013 Lu Hà
Ba Thế Hệ
Ba Thế Hệ
Mẹ bà con gái yêu thương
Cả ba thế hệ một lòng thiết tha
Nghẹn ngào nhớ nước mong nhà
Quê hương xứ xở chan hòa nắng mưa
Xinh tươi kìa những trái dừa
Bưởi bòng thơm ngát luống dưa vườn cà
Monica tựa Hằng Nga
Lâng lâng vẻ ngọc sơn hà Việt Nam
Dịu dàng như ánh trăng rằm
Thướt tha dáng liễu tơ tằm xôn xao
Bướm ong dìu dặt nôn nao
Chào xuân Giáp Ngọ bông đào nhà ai?
Lương Sơn Bá, Chúc Anh Đài
Hồ Gươm soi bóng áo dài thơ bay
Trải bao thập kỷ vơi đầy
Hai vầng nhật nguyệt còn say nỗi niềm
Ngẩn ngơ dạo gót bên thềm
Qua cầu Thê Húc êm đềm trăng non
Lờ đờ cá lội đòi cơn
Bần thần thi sĩ mộng hồn chiêm bao
viết tặng Monica Phạm
16.2.2014 Lu Hà
Theo Đàn Hạc Bay
Chuyện kể lại nghe mà ảm đạm
Bởi cảnh đời thê thảm xiết bao
Có em gái nhỏ ngây thơ
Mới lên bảy tuổi ứa trào bờ mi
Cha em mất nằm im máu chảy
Hồn thê lương năm ấy xót xa
Anh Năm lau vết sàn nhà
Kim Tiên chùi máu lệ nhòa thân ma
Anh Hai khóc quặn đau nức nở
Má bận mua cỗ áo quan tài
Láng giềng sầu cảm bi ai
Cảnh nghèo cay đắng tuyền đài âm cung
Rồi lớn lên bạn cùng chiếc lá
Chẳng bạn bè lo sợ người thân
Bỗng dưng biền biệt trần gian
Ba ngồi hóng gió đánh đàn sáo ca
Thuyền tỵ nạn sơn hà tan tác
Theo đoàn người xơ xác xứ người
Mang theo chiếc hộp em chơi
Lá vàng rơi rụng một thời ba ơi!
Anh Hai mất rã rời tê tái
Còn anh Năm ở mãi Đại Hàn
Chần chừ tin báo khóc than
Trên mây bóng mẹ theo đàn hạc bay !
chia sẻ tang gia với thi sĩ Phạm Kim Tiên anh Hai mới qua đời
4.5.2014 Lu Hà
Trước Ngày Giỗ Mẹ
chuyển thể thơ Jackie lương
Ngày giỗ mẹ mấy hôm nưã đến
Nắng hanh vàng lấn bấn nôn nao
Nhớ thương mẹ thuở năm nào
Nằm trên giường bệnh nghẹn ngào xót xa
Con lo sợ đớn đau hoảng hốt
Mẹ sẽ đi thảng thốt nưả đêm
Còn đâu bóng rủ vương thềm
Vầng trăng khuất nẻo nỗi niềm chia ly
Muà đông ấy mây trời xám ngắt
Tấm thân gày hốc mắt trũng sâu
Da vàng tóc mẹ lưa thưa
Quỷ thần lấp ló khẩn cầu van xin
Lòng tự nhủ từng đêm khấn nguyện
Nhưng mệnh trời số phận đắng cay
Hàng hiên lã chã vơi đầy
Côn trùng rên rỉ trần ai não nùng
Thôi đành chịu đau thương ảo não
Mẹ ra đi buồn bã than ôi!
Làm sao cưỡng lại ý trời
Ngàn thu biền biệt chơi vơi sớm chiều
Đưa tiễn mẹ tiêu điều ngọn cỏ
Sương mong manh ủ rũ tương lai
Bao đêm thổn thức canh dài
Chúng con khôn lớn tháng ngày lầm than
Nay nhớ lại chưá chan thấm đẫm
Mấy hôm nay ảm đạm đất trời
Trên cao mẹ đã thấy rồi
Vân du mây gió mỉm cười trăng sao
Nhiều lần đã mưa dầu nắng dãi
Mà sao con trót dại vô tâm
Mẹ buồn nước mắt âm thầm
Dáng con quầy quả tình thâm xa vời
Lòng cuả mẹ bao la trời biển
Tất cả là mong muốn cho con
Lấy ai mà để giận hờn
Tình thương cuả mẹ ai hơn trên đời?
Con cuả mẹ giờ đây chín chắn
Nhớ mẹ hiền lòng quặn trăm nơi
Trái tim tâm trí u hoài
Khói hương ngày giỗ quện lời thơ bay.
25.3.2012 Lu Hà
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét