Đêm Đông Chờ Mẹ
tặng Hoà Đàm sau khi đọc
truyện: Sân Ga Buồn
Buồn rười rượi sân ga
vắng vẻ
Cùng với bà tê tái chiều
mưa
Thoảng nghe tiếng gió
lưa thưa
Côn trùng rên rỉ hàng
dưà xác xơ
Tàu về sớm mà sao chẳng
biết
Cứ đợi hoài thảm thiết
má ơi!
Xót xa cho những mảnh
đời
Tuổi thơ nghèo khó tả
tả tơi linh hồn...
Mẹ đi chợ vẫn còn gánh
nặng
Khách bộ hành lạnh
cóng đêm đông
Bát cơm manh áo thê
lương
Nuôi đàn con nhỏ má hồng
phôi phai...
Đường xã hội trần ai
bi lụy
Bóng hồ tinh tiều tụy
xóm làng
Loa rè ca ngợi thiên
đàng
Triền miền đầy đoạ mơ
màng tối tăm...
Bong bóng nước âm thầm
ôm ấp
Trái tim người vùi dập
hố sâu
Nặng lòng cám cảnh suy
tư
Đôi dòng chia sẻ cảm sầu
vần thơ...
Thương bà cháu dật dờ
mưa gió
Đợi chuyến tàu ảo não
canh khuya
Mưa rơi lệ chảy đầm
đià
Vùng quê hẻo lánh bên
rià văn minh...
10.1.2012 Lu Hà
Nhớ Ơn Cha Mẹ
tặng Hoà Đàm nhân đọc bài thơ: Lời Yêu Đến Mẹ
Đầu năm mới lòng con
tha thiết
Thương mẹ cha da diết
làm sao
Nghe con sóng vỗ dạt
dào
Mênh mông trời biển
nghẹn ngào mẹ ơi!
Tình cuả mẹ chân trời
góc biển
Cùng gió mây lận đận
chưá chan
Trăng sao đỉnh núi non
ngàn
Nồng nàn soi tỏ muôn
vàn mến yêu
Lời răn dạy trăm điều
sớm tối
Giúp cho con thoát khỏi
chợ đời
Lớn khôn sánh kịp với
người
Công danh sự nghiệp đền
bồi mẹ cha
Quên sao được ngày xưa
cặm cụi
Bếp than hồng lúi húi
thổi cơm
Bóng cha biền biệt chiều
hôm
Nhà tranh xiêu vẹo gió
nồm heo may...
Bởi thời cuộc đắng cay
sầu tủi
Nuôi đàn con cặm cụi
gánh gồng
Mò cua bắt ốc trên đồng
Bưã no bưã đói má hồng
phôi pha...
Cha trở lại cả nhà
đoàn tụ
Rồi vượt biên biển cả
mịt mù
Hợp tan bao kiếp phù
du
Cam lai khổ tận dãi dầu
nắng mưa...
Nghe đâu đó lưa thưa
gió thổi
Tiếng ngân vang thầm gọi
mẹ ơi!
Giáo đường thánh thót
bồi hồi
Dương cầm khúc nhạc
cõi đời khổ đau...
3.1.2012 Lu Hà
Thắp Một Nén Hương
Chờ đợi mãi cháu không
về được
Bà nội đành cất bước
ra đi
Lá vàng sương rụng đầm
đià
Hàng thông ảo não rầm
rì lệ rơi!
Lòng buồn quá chơi vơi
ảm đạm
Mấy muà xuân thê thảm
khói lam
Rặng tre rũ rượi cát lầm
Con đường cỏ uá âm thầm
bơ vơ
Nhìn hàng giậu xác xơ
vườn trống
Mái nhà tranh vắng
bóng bà rồi
Đầu hồi hoa dại tả tơi
Côn trùng rên r rã rời
lòng con
Nắng vàng vọt nguồn
cơn vời vợi
Gõ trúc sầu nhức nhối
hàng cau
Bồng bềnh sủi bọt chân
cầu
Thẫn thờ cá lội dãi dầu
gió đưa
Mấy lần trước cháu
chưa hề nghĩ
Rồi một ngày bà sẽ đi
xa
Còn chi nuối tiếc ta
bà
Tuổi cao sức yếu mái đầu
bạc phơ
Thân còm cõi qua đò vượt
suối
Cả một đời bưã đói bưã
no
Da nhăn đôi mắt lờ mờ
Nụ cười móm mém dật dờ
bóng mây
Nghe trái chín trên
cây rụng xuống
Ngày trở về biển động
chiều mưa
Nhà tranh giọt nước
lưa thưa
Chập chờn ánh chớp nhạt
nhoà bát nhang
Tôi nức nở lang thang
tìm nội
Nấm mồ xanh bóng tối
điêu tàn
Vi vu gió thoảng trăng ngàn
Xót xa ân hận lệ tràn bờ mi!
Vi vu gió thoảng trăng ngàn
Xót xa ân hận lệ tràn bờ mi!
Bài thơ này viết tặng
Ưu Đàm Kỳ Hoa, sau khi đọc bài: Nội Ơi!
12.1.2013 Lu Hà
Trên Làn Tóc Mây
tặng Socola Trần
"Cánh cò cõng nắng,
cõng mưa
Mẹ tôi cõng cả bốn mùa
gió sương"
Nuôi con oằn tấm lưng
cong
Gánh gồng xuôi ngược
má hồng phôi phai
Mẹ tôi ánh sáng ban
mai
Năm con khôn lớn canh
dài lệ chan
Một mình bươn trải bần
hàn
Sớm khuya tần tảo
nghèo nàn chẳng nan
Công lao như suối trên
ngàn
Hoa hồng ngào ngạt
muôn vàn mẹ ơi!
Trăm năm cơ sự nhờ trời
Ngàn năm lòng mẹ muôn
đời thiên thu
Mẹ là chuối ngọt hương
cau
Bát canh cua đá luống
rau vun trồng
Bốn phương biển cả
mênh mông
Làm sao sánh được tình
thương mẹ hiền
Là vàng xao xác hàng
hiên
Chạy về thăm mẹ hồn
nhiên thuở nào
Xà vào lòng mẹ thì thào
Mẹ nghe chẳng rõ ừ ào
con ngoan
Hoe hoe khoé mắt ưá
tràn
Bàn tay gầy guộc trên
làn tóc mây
Nâng cằm mẹ sưả lông
mày
Mẹ khen con gái hây
hây môi hường...
Thướt tha yểu điệu
lưng ong
Con là hình bóng vấn
vương chương đài
Sinh ra trong cõi trần
ai
Tinh cha huyết mẹ dặm
dài đường xa...
Tổ tiên cha mẹ ông bà
Truyền thưà giòng máu
thiết tha tình đời
Chúng con khôn lớn nên
người
Cù lao chín chữ sáng
ngời bảng son!
Vì cảm nhận ra hai câu
thơ rất có ý nghiã cuả Socola Trần mà tôi viết tiếp thêm để tặng.
5.8.2012 Lu Hà
Thương Mẹ Ở Nhà
Khóc tức tưởi lòng con
thương mẹ
Thân cô đơn lạnh lẽo
đêm thâu
Cha đi để lại nỗi sầu
Mái nhà xơ xác dãi dầu
nắng mưa...
Không yên giấc bốn muà
chật vật
Nhớ ngày xưa tất bật sớm
hôm
Tham công tiếc việc ôm
đồm
Ngược xuôi chợ buá cá
tôm rau bèo...
Vui tết đến cảnh nghèo
thôn xóm
Hay bàn tay nắng rám
chai sần
Chắt chiu vo véo tảo tần
Chạy ăn từng bưã bần
hàn xót xa...
Tuổi ăn học làm sao hiểu
được
Suốt canh trường thao
thức vì con
Những hôm nóng sốt mà
buồn
Mẹ cha tiều tụy lo
toan từng giờ...
Rồi khôn lớn bơ vơ
thành thị
Con ra đi quyết chí
làm ăn
Rưng rưng ngấn lệ ưá
tràn
Dặn con ráng sức giữ
thân nên người...
Con đâu biết thế thời
nghiệt ngã
Dìm đời con đày đoạ
bùn đen
Từng đêm trằn trọc lệ
hoen
Cha đau bệnh tật không
tiền thuốc men...
Con nức nở nghe tin
cha mất
Vội chạy về thống thiết
bi ai
Tiễn hồn cha xuống tuyền
đài
Tội con bất hiếu u
hoài thiên thu...
Con xám hối mõ chuà
thê thảm
Ngày cầu siêu ảm đạm
chơi vơi
Mẹ ngồi lã chã mưa rơi
Con không đi nưã mẹ ơi! đừng buồn...!
cảm tác khi đọc thơ Hồ
Nguyên: Tạ Lõi ...
29.11.2012 Lu Hà
Mẹ Ơi Tha Lỗi Cho Con!
thơ tiếp theo hai câu cuả Hoàng Thục
Vân
"Mênh mông bát ngát đại dương
Cũng không sánh được tình thương mẹ
hiền."
Bờ tre giếng nước hồ sen
Ngạt ngào hương vị lại chen nhụy
vàng
Sớm khuya tần tảo gánh gồng
Ngày hai buổi chợ qua dòng sông
xanh
Nuôi con từ thuở xơ sinh
Công ơn dưỡng dục chân thành lòng
con
Đò đông tất tưởi bước chân
Eo xèo mặt nước bồn chồn mẹ ơi!
Bưã no bưã đói lần hồi
Đồng quà tấm bánh ngậm ngùi xót xa
Viễn phương con lại nhớ nhà
Quê hương ta đó bốn muà khổ đau
Một đời thân ngưạ kiếp trâu
Nhục nhằn hai chữ tự do mất rồi
Năm cùng tháng tận mưa rơi
Hai dòng lệ chảy rã rời mẹ ơi!
Bây chừ tết đã đến rồi
Xót thân thứ lữ một đời trầm luân
Mái đầu héo uá cỏ xuân
Chiều chiều tưạ cưả bần thần ngóng
mây
Phong thư theo cánh nhạn bay
Mang về cố quốc tỏ bầy lòng ta
Một hai quỳ lạy thiết tha
Tội con bất hiếu bao giờ trả đây?
29.1.2011 Lu Hà
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét